Lão hòa thượng kia bèn gật đầu.
“Triều đình là chính thống, một khi chúng ta không tuân theo ý của triều đình thì chắc chắn sẽ bị họ làm khó! Nếu họ dùng thủ đoạn nào đó để hủy hoại danh tiếng của chúng ta, khiến dân chúng không còn thờ Phật nữa thì cửa Phật mà chúng ta dày công xây dựng ngàn năm nay coi như đổ sông đổ bể! Bần tăng làm gì còn mặt mũi mà tới Tây Thiên gặp Phật Tổ?”
“A di đà phật! Hóa ra là như vậy, sư đệ kém hiểu biết rồi!” vẻ xấu hổ.
Gương mặt lão hòa thượng kia xuất
“Cơ mà trong cái rủi cũng có cái may! Mặc dù có thêm phiền phức nhưng chúng ta cũng được trở thành minh chủ mà triều đình công nhận, đại diện cho sự chính thống, thuận tiện tiến hành nhiều việc hơn. Nếu chúng ta xử lý tốt chuyện này thì uy danh của Thiếu Lâm Tự sẽ tăng lên rất nhiều! Chỉ là một Thiên Môn cỏn con thôi mà?”
Gương mặt từ bi của phương trượng trụ trì Thiếu Lâm Tự bỗng trở nên nghiêm túc: “Ở trước mặt Thiếu Lâm Tự chúng ta thì bọn chúng không được làm càn đâu!”
“Sư huynh nói chí phải, a di đà phật!”
“A di đà phật!"
Hai người bọn họ bật cười.
Sau khi trụ trì Thiếu Lâm Tự tiếp nhận thánh chỉ, tin tức hắn ta trở thành minh chủ võ lâm lập tức được triều đình lan truyền rộng rãi, để các nhân sĩ võ lâm khắp thiên hạ được biết.
“Trụ trì Thiếu Lâm Tự được triêu đình phong làm minh chủ võ lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397093/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.