Trong lòng tam hoàng tử đắc ý, hắn ta mỉm cười: “Chút khó khăn này sao có thể quật ngã bản cung?” Hắn †a nhìn thời gian rồi lại tiếp tục múa bút.
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại ngoắc ngón tay.
“Đùng đoàng!”
Lại có tiếng sét đánh!
'Tam hoàng tử giật mình, tay lại run, trên bức tranh xuất hiện thêm một dấu chấm xấu xí nữa.
Tam hoàng tử: “Con mẹ nó...”
Khoảnh khắc ấy, thậm chí hắn ta còn muốn chửi cả mẹ mình!
Đánh lúc nào không đánh sao cứ phải đánh lúc hắn ta đang vẽ tranh, ông trời không bỏ qua cho hắn ta có đúng không?
“Không sao, vẫn còn thời gian, vẫn có cơ hội cứu vấn!”
'Tam hoàng tử lấy bút lông nhúng mực rồi lại bắt đầu sửa dấu chấm. Thời gian ba chén trà trôi qua, hắn ta lại khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Mặc dù trông bức tranh có hơi lộn xộn nhưng không phải vấn đề gì quá lớn.
“Ha ha, không làm khó được bản cung đâu!” Tam hoàng tử lại tiếp tục vẽ.
Lâm Bắc Phàm vừa thong thả uống trà vừa ngoäc ngón tay.
“Uỳnh!” Lại là tiếng sét đánh! Đã thế âm thanh còn to hơn!
Tam hoàng tử đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song tiếng sét đánh ấy vẫn khiến hắn ta giật mình.
Tay hẳn ta không nhịn được mà run rẩy, một dấu chấm nữa xuất hiện.
'Tam hoàng tử: “Mẹ nó.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời cao một cách khó hiểu.
“Sao sét đánh nhiều thế, trông trời cũng đâu có dấu hiệu mưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397062/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.