"Đến đây đến đây, Bụt Nhảy Tường đến đây!"
Hai người Đại Lực và Quách Thiếu Soái bưng từng tô nóng hổi ra.
"Cuối cùng cũng xong món Bụt Nhảy Tường rồi!"
"Ăn được rồi!"
Mọi người đều hào hứng vây quanh, mang theo cảm giác nghi thức tràn ngập mà xem chủ nhà Lâm Bắc. Phàm mở nắp nồi ra. Hương thơm lập tức tỏa ra, lan khắp cả viện.
"Thơm quá đi mất, chẳng trách lại gọi là Bụt Nhảy Tường! Bụt mà ngửi thấy cũng sẽ nhảy qua tường mà tới đây ăn mất!"
"Mùi hương đã tuyệt vời thế này rồi, thì mùi vị còn tuyệt vời đến mức nào nữa đây?”
"Có lẽ đây chính là món ăn mà thần tiên trên trời dùng! Ta đã không nhịn được nữa rồi, ha ha."
Lúc này, tiểu quận chúa đã không nhịn nổi mà với tay tới rồi.
"Đợi đã!"
Lâm Bắc Phàm bắt bàn tay tham ăn của tiểu quận chúa lại, quay sang nói với Đại Lực: "Đại Lực, đi lấy một cái bát sạch đến đây!" "Được, thiếu gia!" Đại Lực chạy về nhà bếp, lấy bát mang ra.
Lâm Bắc Phàm dùng cái muôi múc món Bụt Nhảy Tường vào bát, sau đó giao cho tiểu quận chúa.
"Tiểu quận chúa, phiền ngươi đem bát Bụt Nhảy 'Tường này đến cho nữ đế bệ hạ thưởng thức!"
Từ trước tới nay, được sự chăm sóc của nữ đế, Lâm Bắc Phàm mới được sống những ngày tháng có ý nghĩa. Vậy mà hắn lại làm nhiều chuyện rơi đầu sau lưng nàng như thế, trong lòng rất hổ thẹn, muốn báo đáp nàng.
Nhưng những gì hẳn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397029/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.