Phượng Sồ tiên sinh đáp với vẻ nơm nớp lo sợ: “Vương gia, còn tiếp tục như vậy nữa thương vong của chúng ta vẫn là điều không thể tránh khỏi. Thuộc hạ kiến nghị chúng ta cho toàn bộ đội quân rút khỏi dãy núi Thanh Long, chỉ để lại võ giả hàng đầu. Một là có thể giảm thiểu tổn thất binh lính, hai là vẫn có thể tiếp tục tranh giành kho báu của Tà Nguyệt, một khi phát hiện ra khó báu chúng ta lại cho đại quân ra trấn áp cũng chưa muộn!”
“Không thể được! Làm như thế chẳng phải chứng tỏ bản vương sợ bọn chúng sao?” Võ Tây vương nổi giận đùng đùng.
“Vương gia, không nhịn cái nhỏ thì sao làm nên chuyện lớn được!” Phượng Sồ tiên sinh khuyên nhủ.
“Quân sư, ý ta đã quyết, ngươi không cần nói thêm nữa! Mấy ngày này ngươi đã vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi!” Võ Tây vương phất tay với vẻ hơi bực bội.
“Vâng, vương gia!” Phượng Sồ tiên sinh cười khổ lui ra ngoài.
Một bên khác, quân đội Đại Nguyệt cũng gặp những. tình trạng tương tự.
Tuy đã vô cùng cẩn thận nhưng thương vong mỗi ngày vẫn rất lớn như cũ, ngày nào cũng có hơn hai nghìn người bị thương, một con số vô cùng ổn định!
Tướng quân Đại Nguyệt tức giận ba ngày không nuốt nổi cơm!
Không phải hắn ta không thể chấp nhận được thương vong này, mà là không có cách nào chấp nhận loại thương vong uất ức này!
Chết mà chẳng hiểu tại sao, còn không tìm được kẻ địch!
Có đề phòng thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397019/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.