Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt của vị lão giả tiên thiên này. Trong lòng hắn thầm nhủ, ngươi là người đầu tiên trên thế giới này chết dưới tiểu lí phi đao đấy, coi như chết cũng có ý nghĩa!
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách thiếu soái cũng chạy tới. Trông thấy gương mặt của lão giả, bọn họ thất kinh: “Hắn ta là... Mộc lão!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi quen biết hả?”
Mặc Như Sương nhắm mắt, trông nàng có vẻ tuyệt vọng: “Biết!”
Quách thiếu soái thở dài một hơi đây nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cơ thể gục xuống như thể sức sống trong người bị rút sạch, trông hắn ta như một lão ăn mày.
Hắn ta quay đầu nhìn sư tỷ ở bên cạnh, uể oải nói: “Sư tỷ, chuyện mà đó giờ chúng ta vẫn làm liệu có sai rồi chăng?”
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu!”
Hai mắt Mạc Như Sương mê mang.
“Các ngươi đang nói gì đấy? À đúng rồi, các ngươi quen biết vị tiên thiên này à, rốt cuộc thì hắn ta là ai?”
Tiểu quân chúa tò mò hỏi.
Mặc dù mọi người không nói nhưng ai cũng dỏng tai lên để nghe.
'Thế nhưng Mạc Như Sương và Quách thiếu soái lại im lặng, trông bọn họ như mất đi sức sống.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng hỏi nữa, bọn họ có nỗi khổ của mình! Chuyện này để sau hãng nói!”
“Công tử, tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng! Nếu đối phương đã phái tiên thiên tới thì e là về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396979/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.