Sau khi dựng xong lều trại, Lâm Bắc Phàm đối mặt với các nhân sĩ võ lâm, cười tủm tỉm và nói: “Thưa các vị anh hùng hảo hán, chốn này hoang vụ, trời lạnh, nhiều muỗi lắm, ở bên ngoài khó tránh khỏi không thích hợp, cũng không quá tiện nghi!”
“Cho nên sau khi bản quan suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy không thể khiến các anh hùng hảo hán chịu thiệt được, vì thế ta đã lệnh cho người qua đây dựng lều trại, trong lều trại có đệm chăn, khăn mặt và nước sạch...! Điều kiện đơn sơ, mong các vị anh hùng đừng để ý!”
“Vãi! Vậy mà lại dựng lều cho chúng ta thật kìa!”
“Lễ nào cẩu quan đã phát hiện ra lương tâm của mình rồi?”
“Được đấy được đấy! Xem ra trước đó đã nhìn lầm người rồi!"
“Con người của cẩu quan này cũng không tệ!”
Mọi người đều kích động hẳn lên, có cơ hội ngủ trong lều thì ai lại muốn ngủ ngoài trời đâu?
“Các vị anh hùng, xin bình tĩnh chớ có kích động, bản quan vẫn còn lời chưa nói xong!”
Sau khi nghe được lời của hắn, mọi người bình tĩnh lại.
Lâm Bắc Phàm lại cười tửm tỉm, nói: “Trước mắt tổng cộng đã dựng một trăm cái lều, mỗi lều có thể chứa được hai mươi người! Bởi vì số lượng có hạn nên ai trả tiền trước thì người đó có thể vào lều, một tối chỉ mất có năm trăm lượng thôi!”
“Mẹ kiếp! Lại vòi tiền nữa! Quả nhiên vẫn là tên cẩu quan đó, không thay đổi một tí nào cả!”
“Một đêm chỉ mất có năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396946/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.