Tử Nguyệt bị chửi đến xây xẩm mặt mày, nhưng nghĩ lại thấy cũng không phải không có lý-
Nhưng nàng không chịu thừa nhận mà vẫn cứng miệng bảo: “Khỏng chọn chỗ này thì chọn chỗ nào? Lẽ nào chọn chỗ của các phiên vương sao? Bọn họ binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, làm sao mà khởi nghiệp được?”
“Không sai, nên chọn chỗ của phiên vương!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, cười nói: “Làm việc ở đất của phiên vương, lấy danh nghĩa là chống lại triều đình! Có câu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của ta, mấy phiên vương đó đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí sẽ còn cung cấp điều kiện có lợi cho ngươi! Mà triều đình lại quá xa xôi, không có cách nào duỗi được cánh tay tới! Như vậy hiển nhiên có thể làm nên chuyện rồi!”
“Thậm chí các ngươi còn có thể trà trộn vào các thân vương bản địa! Ngoài mặt tỏ ra thần phục nhưng trong tối lại có thể mượn tài nguyên của đối phương để phát triển! Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đã có thân vương đứng mũi chịu sào! Bọn họ gánh tội còn các
ngươi có thể ở sau lưng lặng lẽ phát triển, từ từ tích góp sức mạnh! Loại chuyện này lẽ nào không tốt hay sao?”
Tử Nguyệt nghe mà tim đập như trống.
Đúng nha, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?
Chọn đất của phiên vương rõ ràng càng có lợi hơn!
Phiên vương sẽ không đối phó với bọn họ, triều đình cũng không thể làm gì được bọn họ, bọn họ có thể sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396882/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.