“Ngươi… không lừa ta đấy chứ?” Tử Nguyệt hé miệng.
“Không thể giả được, không tỉn ngươi có thể thử!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.
Vẻ mặt của Tử Nguyệt chán nản, vốn tưởng sử dụng Tử Ngọc Câu Hồn Đại Pháp có thể khiến đối phương bị ma quỷ ám ảnh, mặc mình sử dụng.
Không ngờ đối phương không hề bị hấp dẫn một chút nào cả.
Bây giờ còn nhận ra thân phận của nàng, không có cách nào để giết hắn hay bắt hắn đi cả.
Cảm giác đối phương chính là một con nhím, sờ kiểu gì cũng đâm vào tay hết.
“Tử Nguyệt cô nương, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện! Ngoài ra, kêu thị nữ của ngươi tiếp tục đánh đàn đi, bằng không dê xảy ra chuyện ngoài ý muốn lắm đấy!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói, mời Tử Nguyệt ngồi về chỗ cũ.
“Hừ! Giữa chúng ta có gì để phải nói?” Tử Nguyệt ngồi xuống với vẻ giận dữ, đồng thời gọi
thị nữ tiếp tục đánh đàn che tai mắt của người khác.
“Ta không hiểu được, Tử Nguyệt cô nương, tại sao ngươi lại muốn ra tay với ta?”
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Chúng ta vốn không quen biết, càng không có ân oán cá nhân gì, sẽ không phải chỉ vì muốn thu nhận ta cho mình sử dụng thôi đấy chứ?”
“Ai nói chúng ta không thù không oán? n oán giữa chúng ta rất lớn đấy nhé!” Tử Nguyệt cắn răng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
“Có sao? Xin được rửa tai lắng nghe!” Lâm Bắc Phàm hỏi, Tử Nguyệt lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396881/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.