Qua chừng nửa canh giờ như vậy, các tài tử có mặt ở đó cho dù là trình độ cao hay thấp đều đã dâng tặng bài thơ của mình lên.
“Còn vị tài tử nào muốn mang kiệt tác của mình ta cho mọi người cùng thưởng thức không?” Tử Nguyệt cười hỏi.
“Vẫn còn tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm vẫn chưa làm thơ!” Một ngườỉ cao giọng hô.
Tử Nguyệt chỉ đợi mỗi lúc này lập tức nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cúi đầu mỉm cười, hỏi: “Sớm đã nghe danh tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm của khóa này trong vòng ba năm đỗ đầu tam nguyên, tài hoa có thể so với tiên trên trời! Tiểu nữ tử vô cùng mong chờ, vẫn mời trạng nguyên lang làm một bài thơ!”
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm làm thơ, cho dù dở hay hay nàng dều sẽ khen hay hết, như vậy mới có cơ hội tiếp xúc gần với Lâm Bắc Phàm rồi giở thủ đoạn được!
Thế nhưng điều nằm ngoài dự liệu của nàng là Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Cảm ơn Tử Nguyệt cô nương đã khen ngợi,
nhưng bản công tử cảm thấy không cần đâu!”
Tử Nguyệt khó hiểu: “Tại sao vậy?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Vừa rồi các vị tài tử đêu có kiệt tác, bản công tử nghe mà cảm thấy tự ti, không dám tự bêu xấu!”
Tử Nguyệt còn chưa nói gì thì các vị tài tử đã không nhịn được.
“Trạng nguyên lang, ngươi nói gì vậy chứ?”
“Nếu bàn về tài hoa, có ai trong chúng ta có thể so được với ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396876/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.