“Phu quân, ngươi cảm thấy Tử Nguyệt cô nương thế nào?” Lý Sư Sư nhỏ giọng hỏi.
Tiểu quận chúa và Mạc Như Sương ngồi bên cạnh đều không nhịn được mà dỏng lỗ tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn nàng, cho dù là nữ nhân có hào phóng cỡ nào thì lúc này cũng khó tránh khỏi sẽ ghen một chút.
Hắn ho khan một tiếng: “Lớn lên cũng được!”
“So với thiếp thân thì sao? “Lý Sư Sư lại thấp giọng hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ bất mãn: “Cái này không phải đã biết rõ còn cố hỏi hay sao? Sao ngươi có thể ngang hàng với người ta được chứ?”
Đôi mắt của Lý Sư Sư lập tức ảm đảm hẳn đi.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Người ta vừa đẹp vừa thông minh, ngươi thì vừa đẹp vừa ngốc! Chỉ có ngươi mới chỉ gặp gỡ một lần đã ngớ ngẩn giao hết tất cả cho ta, ta chưa từng gặp nữ nhân nào ngốc như ngươi hết! Nhưng… ta lại
thích nữ nhân ngốc nhất!
“Phu quân, ngươi thật đáng ghét!” Lý Sư Sư nín khóc bật cười, dựa sát vào người Lâm Bắc Phàm.
Trong lòng tiểu quận chúa và Mạc Như Sương đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, duỗi tay xuống dưới gầm bàn nắm bàn tay nhỏ của Lý Sư Sư, lại phát hiện ra bàn tay này có hơi nhỏ còn hơi mũm mĩm, không mảnh khảnh như của Lý sư Sư, trong lòng chợt kỉnh hoàng, không phải nắm nhầm đấy chứ?
Hắn hơi quay đầu, lại phát hiện ra mặt của tiểu quận chúa đỏ tưng bừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396875/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.