Lâm Bắc Phàm phải tốn không ít nước bọt, nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô cong mới có thể làm mọi người bình tĩnh lại được.
Trong lòng hắn cảm thán, màn thể hiện này cũng không vui vẻ như hắn tường!
Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa hào hứng xông vào trong nhà, đấy mọi người ra rồi vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, kích động hỏi: “Lâm Bắc Phàm, làm thế nào mà ngươi bay lên trời được vậy? Mau kể cho ta nghe đi!”
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm đành phải kế lại một lần nữa.
Hắn kế hay đến mức khiến tiếu quận chúa rất mong đợi: “Có thể nhìn ngắm toàn cảnh kinh thành, có thể sáng thăm biển xanh tối về Thương Ngô, có thể trò chuyện cùng thần tiên trên trời… Nghe vui quá đi mất! Lâm Bắc Phàm, ngươi có thể đưa ta bay lên trời một lần được không? Xin ngươi đấy, đưa ta bay lên trời một lần đi mà, chuyện gì ta cũng nghe lời ngươi hết! Đi mà đi mà…”
Hai bàn tay bé nhỏ cũa nàng giữ chặt cánh tay Lâm Bắc Phàm, giở trò làm nũng với hắn.
Không thể không thừa nhận rằng, lực sát thương khi vị tiểu quận chúa đáng yêu này làm nũng thật sự rất lớn.
Mọi người nghe tiểu quận chúa nói vậy đều nổi hứng.
Ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Ngươi đến muộn rồi! Khí cầu lớn đã bị bệ hạ đem đi, được trọng binh canh gác, cho dù là ai cũng không thể tới gần được! Không có sự cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396843/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.