“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!”
Tịnh Đài đại sư nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt khó hiểu.
“Phật tổ báo con người ta cai rượu, cai thịt là bới lo lắng định lực của con người không đủ và bị hồng trần thế tục mê hoặc, cuối cùng rời xa Phật! Thế nhưng chỉ cần trong lòng có Phật thì vần có thể ăn thịt, uống rượu!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách oai phong lầm liệt: “Có nghĩa là… rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm!”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm? Thí chủ, thí chủ nói có lý quá! Xem ra bần tăng chỉ nhìn cái bề ngoài thôi nên mới càng ngày càng xa Phật! A di đà phật, bần tăng nông cạn, cảm ơn thí chủ đã chỉ dạy!”
Nói đoạn, hẳn ta lại chắp tay và bái lễ.
“Đại sư, đại sư khách sáo rồi!” Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy.
Lúc bấy giờ, Tịnh Đài đại sư ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, đó không phải là ánh mắt của vãn bối nữa mà là ánh mắt
của kẻ đồng trang lứa với hắn ta.
Tịnh Đài đại sư đã coi Lâm Bắc Phàm như một người sở hữu Phật pháp cao thâm, có thể giảng đạo lý nhà Phật.
“Thí chủ, thí chủ đúng là một người có Phật! Tại sao thí chủ lại trầm mê trong bể khổ thê’ gian, tại sao lại cầu mong vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc? Những thứ đó chỉ là hoa trong gương, là trăng trong nước mà thôi, sống không có được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396833/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.