ông quan phụ trách xử lí án kiện này trông thấy mấy bà cô này cũng rất đau đầu.
Bởi vì những chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
Cứ dăm ba hôm là bọn họ lại kéo một người tới cáo trạng.
Lại còn bảo người ta đã ngủ với các ngươi nữa chứ?
Các ngươi cũng chẳng tự soi lại xem bản thân mình là cái thá gì đi, ai mà chịu ngủ với mấy người các ngươi chứ?
Rõ ràng các ngươi vừa mắt nhan sắc của người ta rồi ngủ với người ta, lại còn bắt người ta trả tiền!
Nếu không có tiền thì các ngươi lại cáo trạng người ta lên quan phủ.
Thật quá vô liêm sỉ, quá mặt dày rồi!
Quan xét xử lại liếc nhìn chàng thanh niên phong lưu phóng khoáng kia, bỗng cảm thấy đồng tình với hắn ta.
Một kẻ còn trẻ tuổi mà đã dính phải tội danh thế này, chắc trong lòng hắn ta cũng tổn thương ghê lắm. Quan xét xử cũng chẳng biết
nửa đời sau hắn ta phái sống thế nào nữa.
Đúng là nghiệp chướng mà!
“Được rồi! Mấy người các ngươi đủ rồi đấy!”
Quan xét xử huơ tay một cách mất kiên nhẩn: “Thế này đi, nếu người ta đã không có tiền thì tạm thời thê’ chấp bằng một thứ đồ có giá trị trên người hắn ta rồi bảo hắn ta quay về lấy tiền, như vậy là được rồi chứ?”
“Đạ tạ đại nhân đã làm chủ cho chúng ta!” Mấy bà cô kia bèn cười hớn hở.
Quan xét xử vỗ đường mộc, nói với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396820/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.