Vương gia mỉm cười phất tay áo, khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có, hai vị quá khen rồi, bản vương nào dám nhận chứ! Ta vốn chỉ mong những cuộc tranh chấp và chém giết trong thiên hạ ít đi một chút, dân chúng được an cư lạc nghiệp, cuộc sống bình yên tươi đẹp mà thôi! Đây là bổn phận của con cháu hoàng thất, phải tận lực mà làm! So với hai vị thiếu hiệp làm tất cả vì bách tính đây, bán vương còn kém xa lắm!”
Hai người Mạc Như Sương rất cảm động.
Chí có đi theo người chủ nhân anh minh như vậy, thì muôn dân trong thiên hạ mới có hy vọng!
“Phải rồi, chuyến này các ngươi đi có thu hoạch được gì không? Đã tìm được vị Dạ Hiệp trọng nghĩa khinh tài đó chưa? Hắn nói thế nào? Có đồng ý góp sức giúp bản vương hay không?” Vương gia hỏi.
Hai người quay sang nhìn nhau, Mạc Như Sương đáp với vẻ áy náy: “Vương gia, xin lỗi ngươi! Chuyến này bọn ta đi chẳng thu hoạch được gì cả, cũng không tìm được Dạ 55il86% 1/7
Hiệp! Vì tìm hắn mà bọn ta đã dùng tới cà chiêu dụ rắn ra khỏi hang, giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền cho người dân, nhưng vẫn không hề gặp được hắn dù chỉ một lần! Có lẽ hắn đã rời khỏi kinh thành rồi, không biết là đi đâu!”
“Ồ… vậy thì thật đáng tiếc!” Vương gia vỗ đùi, than thở trong sự tiếc nuối khôn cùng.
Hai người Mạc Như Sương lại càng hổ thẹn hơn.
“Nói như vậy thì, hai vị Dạ Hiệp gây tiếng vang lớn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396803/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.