Nữ đế vội vàng hỏi: “Lâm ái khanh, trang vòng ba tháng có thể nghiên cứu thành công thật sao? Cần bao nhiêu tiền?”
“Không dám lừa dối bệ hạ, vi thần thật sự có thể làm được! Còn chuyện cần bao nhiêu tiền…” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm vạn là đủ!”
Cơ mặt văn võ cả triều đều vặn vẹo.
Hai trăm vạn?
Hắn lại còn nói một cách thản nhiên như vậy nữa chứ!
“Hai trăm vạn, nếu có thể nghiên cứu xong khí cầu lớn bay lên trời trong vòng ba tháng thì cũng không phải chuyện không thể chấp nhận nổi!”
Nữ đế trầm ngâm một lát, nhìn về phía Hộ bộ thượng thư: “Tiền ái khanh, ý ngươi thế nào?”
“Nếu thực sự có thể nghiên cứu xong trong ba tháng, vi thần cũng không còn gì để nói! Nhưng…” Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bấc Phàm, giọng nói đầy vẻ dọa dẫm: “Nếu không nghiên cứu thành công thì ngươi định ăn nói
thê’ nào đây?”
Lâm Bắc Phàm không hề do dự mà đáp: “Nếu không nghiên cứu thành công, ta sẽ trả lại toàn bộ kinh phí đã xin về quốc khố, đồng thời tính lãi mười phân! Coi như bản quan vay quốc khố số tiền đó đi!”
“Được, ngươi phải nhớ cho kỹ đây!” Tiền Viễn Thâm quay đầu lại, chắp tay nói: “Bệ hạ, thần không có ý kiến gì nữa!”
“Ý kiến của các vị ái khanh thì sao?”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lớn tiếng nói: “Nếu Lâm ti nghiệp đã nói trong vòng ba tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396802/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.