Tiểu quận chúa không nhìn nổi cảnh này nữa.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng như thế có được không hả? Dù sao người ta cũng là khách, ngươi lại moi hết tiền của người ta!”
Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình rất vô tội: “Chính Cáp Mộc vương tử nói nếu ta thích cái gì thì cứ mua đừng khách sáo với hắn ta, nếu không sẽ không coi ta là bạn nữa! Nếu không thể làm bạn sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán hòa bình giữa hai nước thì phải làm sao đây? Ta làm như vậy cũng là đang cố gắng vì đất nước mà thôi, ngươi phải hiểu cho ta chú?”
Tiểu quận chúa bực mình trợn trắng cả mắt: “Cố gắng vì nước cái con khỉ, ngươi lâỳ việc công làm việc tư thì có! Cáp Mộc vương tử sắp bỏ ra hơn vạn lượng bạc rồi, ngươi phải biết ý chứ!”
Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ vô tội: “Phải đấy! Đối với một tên tham quan như ta, chẳng phải chút tiền nhỏ này chỉ là thành ý của hắn ta thôi sao?”
Tiểu quận chúa:
“Hừ! Ta không nói lại ngươi! Lần này mà hỏng việc, ngươi cứ đợi bị nữ đế tỷ tỷ dạy dỗ đi!”
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm đưa một đôi vòng tay tinh xảo cho tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa bối rối: “Ngươi làm gì thế?”
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Vừa rồi thấy ngươi để ý tới đôi vòng này nên ta mượn tay Cáp Mộc vương tử mua nó, tặng ngươi đấy! Ngươi đeo lên đi!”
Trái tỉm tiểu quận chúa đập thình thịch, nàng ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt tươi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396758/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.