Mọi người đều sợ muốn chết, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội. 
“Xin lỗi tân khoa trạng nguyên, ta không biết là ngươi!”“Ta sai rồi, mong ngươi đại nhân độ lượng, tha thứ cho ta!”“Sau này ta không dám nữa đâu!”…“Người không biết thì không có tội, lần này tạm thời bỏ qua cho các ngươi! Cơ mà sau này đừng nói xấu sau lưng ta nữa! Bằng không…” Lâm Bắc Phàm híp mắt lại. 
“Bằng không thì sao?” Mọi người run như cầy sấy. 
“Bằng không… ta cũng muốn nói!”Mọi người: “…”“Được rồi, ta đi đây!” Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi. 
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm bị mình oán thầm cứ bỏ đi như vậy sao?Bỏ qua dễ dàng cho bọn họ như vậy á?Lâm Bắc Phàm tiếp tục dạo phố, hoàn toàn không coi chuyện vừa rồi là vấn đề to tát gì. 
Sau khi trải qua làn sóng dư luận dữ dội ở kiếp trước, hắn đã rất coi nhẹ mấy thứ này, cho dù ngươi có chửi ta kinh khủng cỡ nào cũng không đả thương được một cọng tóc của ta. 
Bất tri bất giác đã tới trước một lâu vũ xa hoa lại náo nhiệt, chỉ thấy có rất nhiều cô nương nhỏ trẻ trung xinh xắn, dáng người xinh đẹp thướt tha đứng trước lâu vũ vẫy tay mời khách một cách vô cùng nhiệt tình. 
Rất nhiều nam tử áo quần bảnh bao lại mỉm cười ôm eo cô nương nhỏ đi vào trong lâu. 
Lại nhìn kỹ hơn, thấy trên lâu vũ này treo ba chữ “Bách Hoa Phường!”Lâm Bắc Phàm không bình tĩnh nổi: “Mẹ kiếp! Đây không phải lầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396710/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.