(Lượng tử: Tên gọi của soái ca theo tiếng Quảng Đông)Lúc này, mọi người để ý đến Lâm Bắc Phàm ở một bên.
“Ế, hậu sinh, ngươi là ai?”“Tới đây khi nào thế?”“Trông ngươi giống một người đọc sách lắm!”…Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nghe mọi người đang bàn luận về Dạ Hiệp, nhất thời tò mò cho nên qua đây nghe thử!”“Hóa ra là vậy!” Vẫn là lão hán đó, có hơi cậy già lên mặt bảo: “Người trẻ tuổi, xưng hô thế nào?”“Quan hệ giữa chúng ta không thân, ngươi cứ gọi ta Lượng Tử là được!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.
“Lượng Tử?” Lão hán nhíu mày.
“Ừm!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp một tiếng.
“Lượng Tử…” Lão hán lại nhẩm một tiếng, cứ cảm thấy cái tên này quái quái thế nào, hơn nữa còn vô cùng khó đọc.
Sau khi khắc phục xong cảm giác kỳ quái trong lòng, lão hán hỏi: “Ngươi là người ở đâu, nhìn cách ăn mặc của ngươi… hình như là một người đọc sách?”Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ta đúng thật là một người đọc sách, đọc sách mệt quá cho nên ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình! Mời mọi người cứ tích cực thảo luận về Dạ Hiệp tiếp đi, cố hết sức khen hắn, không cần bận tâm đến ta đâu!”Sau khi nói xong, trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ rất tò mò.
Không thể không nói, gương mặt của hắn vô cùng có tính đánh lừa, khiến mọi người không khỏi thả lỏng cảnh giác.
“Được, vậy chúng ta tiếp tục nói đi!” Lão hán vỗ đùi một cái, đổi tư thế khác.
“Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396709/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.