Rồi bỗng nhiên một giọng cười phát lên, con đường thoát ra duy nhất bị đóng lại.
- Hahahaha Đa tạ hai người đã giúp ta tìm được chỗ này. Phiền hai người ở trong đó một thời gian, khi nào tâm trạng ta tốt. Ta sẽ thả ra, nói không chừng khi đó hai người chỉ còn bộ xương khô không chừng......hahahahaha.
Đó là giọng của Lan phi...... chết tiệc. Chính cô ta là người làm cho mũi tên bắn ra.
Hắn nhanh chóng chạy lại phía cánh cửa. Tìm kiếm xem, có chỗ nào để mở không nhưng hoàn toàn không có..... hắn đạp vào cửa quát:
- Thả ra..... Nếu để bản vương thoát ra ngoài được, bản vương sẽ xé xác cô thành trăm mảnh.
Đáp lại hắn, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Hắn rút con dao trong người ra, điên cuồng đâm vào đá với mong muốn sẽ phá được cánh cửa này thoát ra ngoài.
Cô thấy hắn phí công vô ích như vậy, đau lòng liền đi tới ngăn hắn lại.
- A Vũ...A Vũ này.... Nghe ta nói....dừng lại đi. Đừng phí công vô ích nữa, chúng ta tìm cách khác được không. Chàng xem, tay bị thương chảy máu hết rồi kìa.
Nghe thấy cô nói vậy, hắn mới dịu xuống một chút. Dìu hắn dựa vào vách đá, cô xé một mảnh vải trên người, băng lại vết thương cho hắn. Hắn dịu dàng nhìn cô, tự trách mình.
- Đều tại ta vô dụng, hại nàng và con ra nông nỗi này.... Là ta bất tài không làm nên chuyện gì.
Cô chỉ cười, đặt nhẹ nụ hôn lên tay hắn nói:
- A Vũ đừng nói vậy, chàng đã làm rất tốt rồi....... Cũng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-vuong-phi-that-sung/869035/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.