Tiểu nô tỳ trước mặt cứ quét đi rồi quét lại cái sân mặc cho lá không ngừng rơi nhìn mà chán kinh khủng.
Nếu ở hiện đại thì bây giờ chắc có lẽ là đang ngồi banh mắt ra dỏng tai lên mà nghe giáo sư giảng bài cũng chán như nhau.
- Tiểu Nhu à em đừng quét sân nữa nói chuyện với ta đi ta chán quá.
- Vương phi à người cũng đừng ngồi trước cửa như thế lỡ gia nhân nhìn thấy thì sao người là vương phi đó.
- Nhưng ta chán quá nói chuyện với ta đi.
- Nô tỳ thì có chuyện gì mà nói với người chứ.
- Chuyện trước kia của ta thì sao. Tại sao ta lại bị hôn mê rồi nếu ta là vương phi vậy ta tỉnh dậy từ sáng tới giờ cũng chẳng thấy vương gia tới hỏi han gì là sao?
Nghe đến đây tiểu nô tỳ chỉ biết thở dài buôn cây chổi đang cầm trên tay xuống nhìn cô với ánh mắt đầy thương xót.
- Thật ra vương phi là đại tiểu thư của Từ gia cha người là thừa tướng trong triều mẹ người thì nô tỳ không rõ nô tỳ theo hầu hạ người từ khi người lên năm. Trong phủ chả có ai thích người cả. Đại phu nhân và nhị tiểu thư luôn tìm cách ức hiếp người. Chỉ có Từ lão gia thật sự quan tâm người thôi.
- Năm người 15 tuổi được Từ lão gia đưa vào cung dự sanh thần Vương gia 18 tuổi nhưng chuyện không may xảy ra là trong đoàn người hiến vũ có kẻ là thích khách muốn giết vương gia. Người đã đỡ cho vương gia một kiếm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-vuong-phi-that-sung/869006/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.