Gió man mác thổi, khung cảnh buổi sáng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái. Diệp Vân Du mở to hai mắt, cảm thấy toàn thân tê nhức, đặc biệt là lưng.
" Ui da.. Đau.. Đau quá..! ".Tiểu Du mồm miệng xuýt xoa, tai nạn máy bay khủng khiếp như vậy mà vẫn còn sống, số nàng cũng đỏ lắm chứ!
Vân Du từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh, tay phải không ngừng xoa bóp lưng. Đây giống như cánh đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc tới đầu gối, xa xa thấp thoáng những ngôi nhà. Nàng mặc kệ cái lưng đau nhức mà đứng dậy, lết xác về phía trước, miệng nhỏ nhắn liên tục hoạt động:
" Không biết đám người Tiểu Nguyệt ra sao rồi, bây giờ lại không có điện thoại để liên lạc, làm sao đây? Thấy đằng trước có tiếng ồn ào, nàng thắc mắc:
" Ô, phía trước xảy ra chuyện gì mà nhiều người quá vậy nhỉ? "
Bước chân nàng chợt khựng lại. Phía trước, một đám người cả nam lẫn nữ túm tụm lại một chỗ, vấn đề không phải ở đó, mà là...Quần áo bọn họ đang mặc sao giống...Giống trang phục của diễn viên đóng phim cổ trang trên TV mà Tiểu Ân hay xem quá vậy. Trong đầu nàng xẹt qua ý nghĩ mình đã xuyên. Nàng không phải kiểu người suốt ngày ngồi mơ mộng với đống tiểu thuyết như Lăng Thiên Ân, nàng ấy tuy cũng là sát thủ nhưng tính tình rất giống hài tử, ngày ngày chỉ ôm má lải nhải bên tai nàng: " Ước gì chúng ta được một lần xuyên nha!!! ", hay: " Ông trời ơi, bao giờ chúng ta mới xuyên đây? "..V..V...Giờ thì hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tuyet-the-vuong-phi/177765/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.