* Chân núi Linh Sương, Thôn Đào Hoa.
Sở Dạ Nguyệt bất chấp đau đớn và xây xát của cơ thể, chịu đau lết về phía trước. Nàng túm chặt ngọn cỏ thành một nắm, tự kéo mình lên khỏi nơi ẩm đó, chắc là đêm qua có mưa, nhúm cỏ trong tay nàng cũng vì bị ướt mà trơn, trượt khỏi tay nàng, Dạ Nguyệt lại ngã xuống chỗ đất trũng. Nàng cắn chặt môi, cố gắng dùng phần sức còn lại sau khi ngã xuống của mình để bò lên. Bên chân phải cho ngã từ trên cao xuống mà trầy một mảng da lớn, chảy khá nhiều máu.
Cuối cùng cũng nhoi được cái đầu lên khỏi vực trũng, lúc này nàng cũng chẳng còn bao nhiêu sức nữa, đúng lúc có người đi qua, nàng thì thào:
" Cứu...Cứu tôi với ". Trước mắt nàng là một mảng tối mịt khiến nàng vừa lên khỏi vực lại lăn trở lại xuống vị trí cũ. Trước khi thật sự mất ý thức, nàng nghe tiếng la lớn của một nam nhân:
" Cô nương à, cô không sao chứ? Có ai không? Ở đây có người bị thương, mau tới giúp! ".
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu Nguyệt nằm trên giường, hàng mi dài khẽ động, mày vì đau mà nhăn lại thật chặt, mắt phượng từ từ mở ra, đôi mắt chưa tiếp xúc được với ánh sáng lại một lần nữa khép lại sau đó mới từ từ nâng mi. Không gian trước mắt khiến nàng sửng sốt, bao quát toàn bộ nơi này chỉ có thể dùng từ hai từ: Cổ - Kính để miêu tả! Rõ ràng không phải phòng mình lại càng không phải bệnh viện. Đây là đâu?
Nàng nhớ rõ ràng lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tuyet-the-vuong-phi/177764/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.