edit & beta: Hàn Phong TuyếtChứng cớ xác thực rành rành như thế, có cố cãi cũng vô dụng. Tôi cắm đầu nhìn mũi giày chằmchằm, cẩu quan cũng lẳng lặng đứng yên trước mặt tôi. Cứ đứng mãi nhưvậy, chân tôi bắt đầu mỏi, bèn ngẩng đầu hỏi hắn: “Một cái ống trúc thìcó thể chứng minh được gì chứ?”
Cẩu quan cười híp mắt: “Bản phủ muốn biết Nhạc tiểu thư có trông thấy mặt mũi tên tặc không”.
“Cách cửa sổ, tiểu nữ làm sao trông thấy được”. Nếu không che giấu được nữathì tôi cũng sẽ không giấu, thoải mái trả lời câu hỏi của hắn.
“Vậy thì… hắn cao bao nhiêu, béo gầy thế nào, tiểu thư có thể miêu tả đại khái được không?” Cẩu quan tiếp tục hỏi.
“Ừm…” Ngẩng đầu thong thả đi tới gần cửa sổ, ngồi lên cái ghế đêm qua, sau đó ngẫm nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, giơ tay lên chỉ: “Cao tầm chừng này,thân người thì… không khác đại nhân là mấy”.
Cẩu quan gật đầu, nhìn tôi một lát rồi chợt cười nói: “Đêm qua Nhạc tiểu thưcũng ngồi trên cái ghế này uống trà nên mới kịp thời phát hiện tên tặc?Sau đó thì sao? Hắn bỏ đi thế nào?”
“Ừm… tốc độ rấtnhanh, chỉ xoay người đã không thấy bóng dáng nữa”. Chẳng biết tại sao,tôi chợt nhớ đến cái người xuất hiện trên tường hậu hoa viên, không lẽngười đêm qua là hắn? Nhưng nếu hắn là hái hoa tặc thì sao khuya hôm ấygặp tôi hắn lại không ra tay? Lẽ nào lúc đó hắn đã hẹn với người khácrồi? Nói đến hẹn mới nhớ, hắn từng hẹn tôi đêm qua gặp mặt. Thật sự làhắn sao?
Đôi mắt cẩu quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/177610/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.