edit & beta: Hàn Phong TuyếtChuyện đến nước này,cũng giống như giữa hai người chỉ cách nhau một khung cửa sổ giấy, rốtcuộc có muốn đâm thủng hay không thì phải xem Nhạc Thanh Âm có giơ ngóntay lên hay không. Tôi lo sợ, mở to mắt nhìn nam nhân không biểu lộ bấtcứ cảm xúc vui buồn gì ra ngoài này. Mặc dù anh ta nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ xác thực. Chỉ nguyên việc cơ thể tôi vẫn là Nhạc Linh Cacũng đủ để anh ta băn khoăn không giải thích nổi rồi. Nếu đổi lại tôi là anh ta, tôi sẽ không làm rõ chuyện sớm như vậy, mà quan sát dần dần,thăm dò dần dần, bao vây rượt đánh, trái ngăn phải chặn cho đến khi mụctiêu lâm vào đường cùng, tự bại lộ bản chất thật… Cơ mà, Nhạc ca ca, anh tuyệt đối đừng làm thế với tôi nhá.
Cho rằng NhạcThanh Âm sẽ không vạch trần mình ngay lúc này, tôi cũng không hoảng hốtlàm chi, cất dây đeo vào trong túi bên hông, mỉm cười nói: “Dạo gần đâytrí nhớ của muội không được tốt lắm, chắc là tại bị vò rượu đập vào đầu, ca ca chớ trách móc. Hiếm khi mới được về sớm, ca ca tranh thủ nghỉngơi cho khỏe, muội muội không quấy rầy thêm nữa”. Vừa nói vừa hành lễ,ra vẻ tiễn người.
Nhạc Thanh Âm rời tầm mắt khỏigương mặt tôi, nhìn về phía bóng đêm u ám, không biết đang suy nghĩ điều chi. Mãi sau, anh ta bỗng đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một món đồsáng lấp lánh, mở lòng bàn tay đưa cho tôi. Tôi nhìn chăm chú, trôngthấy một chiếc lục lạc bạc được đúc thành hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/177609/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.