edit & beta: Hàn Phong TuyếtTôi nhìn gương mặtkinh hoàng của Tiểu Tụ Nhi, nhướng mày thở dài: “Thế nên ta mới nói giấc mộng này rất phi thực tế, song… Minh Phương sẽ không đùa ta thế đâu,rốt cuộc giấc mơ này có ý gì? Mới hôm qua nàng còn muốn tâm sự thâu đêmvới ta, tại sao vừa quay về quý phủ đã thắt cổ tự vẫn? Tiểu Tụ Nhi,ngươi hầu hạ cô nương nhà ngươi lâu như vậy, có phát hiện ra nàng cóchuyện gì nghĩ không thông không?”
Tiểu Tụ Nhi hơibất ngờ nói: “Cô nương… vẫn luôn bình thường, ngoại trừ việc lo lắng vìkhông mang thai được… Lần trước chẳng phải tiểu thư đã đi cùng cô nươngnhà tôi đến gặp lang trung* rồi ư? Lang trung nói là sức khỏe của cônương không có vấn đề gì cả, sớm muộn gì cũng sẽ mang thai… Từ sau lầnấy cô nương không còn bận tâm chuyện này nữa…”
*Lang trung: tên một chức quan ngày xưa, chỉ người làm nghề y.
“Như vậy…”, tôi thăm dò, “Thời gian gần đây, cô nương và cô gia của các ngươi có khúc mắc gì bất thường không?”
Tiểu Tụ Nhi nhướng mày suy nghĩ một lúc lâu, đau khổ lắc đầu, nói: “Cô nương dạo gần đây hơi ít nói, có tâm sự cũng không kể cho Tiểu Tụ Nhi nghe.Cô nương nói tuổi nô tỳ đã lớn, ngại để nô tỳ vào phòng hầu hạ vợ chồnghọ, thế nên Tiểu Tụ Nhi cũng không rõ lắm về chuyện giữa cô nương và côgia. Chỉ là… Chỉ là Tiểu Tụ Nhi cảm thấy… Cô gia trước mặt và sau lưngcô nương như hai người khác nhau, trước mặt thì thân mật, mà sau lưngthì lạnh lùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/177606/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.