Trong căn phòng riêng được mọi người chuẩn bị cho chúng tôi .
Căn phòng rất đơn giản chỉ toàn gỗ là gỗ, bốn góc có bốn cây đèn đang được thắp sáng, chúng tôi ngồi thành một vòng tròn ở chính giữa căn phòng, ăn lương khô và trái cây được được biểu khi sáng, đem phân chia cho bà con thì cũng chừa lại được một ít, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả với nhau.
Tiểu Ninh tử, xuất phát từ sự tò mò nên đã hỏi Lưu Chấn rằng:
"Như thế nào mà ngươi vừa nhìn đã biết được bệnh gì vậy?"
Lưu Chấn nghe câu hỏi xong liền hất cái mặt lên trời, tỏ ra kiêu ngạo mà đáp:
"Ha ha, vì ta là thần y mà!"
Tử Sâm cắn một miếng táo kêu rắc rắc lên tiếng:
"Khi ngươi ngủ say ta sẽ ném ngươi ra khỏi căn phòng này !"
Tôi cũng không ngần ngại giơ tay lên:
"Ta sẽ cùng ngươi tống tên thái y đó ra khỏi đây ! Tử Sâm à!"
Trước sự nhiệt tình của chúng tôi, Hoàng Thượng mới thoải mái hỏi lại câu hỏi của Tử Sâm:
" Làm thế nào ngươi nhận ra được khi chỉ vừa liếc mắt?"
Lưu Chấn giờ mới nghiêm túc mà đáp lời hoàng thượng:
"Dạ thưa lão gia! Bởi vì ta đã từng gặp qua trường hợp thế này rồi ạ!"
Tôi cắn miếng bánh rồi hỏi:
"Khi nào vậy?"
Lưu Chấn nhìn Hoàng Thượng nói tiếp:
"Lão gia! Người có nhớ bệnh cúm ở Dã Châu không?"
Nhận được cái gật đầu từ Hoàng Thượng, cậu ta tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-thai-giam-cua-hoang-de/3651167/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.