Lưu Chấn mỉm cười vui vẻ ngồi xuống bên cạnh một bà lão đang quỳ trên nền đất, cậu ta nhẹ nhàng nói:
" Bà ơi! Bà đứng lên được không ạ? Hay là có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không ?"
Bà lão đang định trả lời thì một người khác lên tiếng:
Phải làm sao đây? Nếu Tô đại phu bị bắt thì chúng ta... ai cứu chúng ta đây, huhu!"
Chỉ cần một người khởi xướng thôi thì đám người dân còn lại lập tức nhốn nháo ồn ào mà khóc huhu, bọn họ còn dập đầu van nài Tử Sâm đừng bắt tên đại phu đó.
Tôi nhìn cái mớ lộn xộn trước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu rồi hét lên:
" Im lặng!"
Có hiệu quả, mọi người lập tức im bặt, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng.
Tiểu Ninh tử nhanh chóng nở một nụ cười thân thiện, giơ tay chỉ về phía Lưu Chấn:
" Hắn là thần y đấy! Bệnh nào hắn cũng chữa được à nha !"
Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của tiểu Ninh tử, ánh mắt họ đổ dồn về phía Lưu Chấn. Lưu Chấn lúc này toát mồ hôi hột, nhanh chóng nói:
Haha đúng vậy ! Nên là mọi người hãy bình tĩnh, trước tiêncho ta biết là đã có chuyện gì xảy ra ở đây, sau đó ta sẽ chữa trị miễn phí cho tất cả mà không cần trả tiền! Có được không!?"
Nghe hắn nói xong, mọi người giương đôi mắt đáng thương nhìn hắn, ai nấy đều sụt xịt, nước mắt nước mũi tèn lem, ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-thai-giam-cua-hoang-de/3650923/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.