Sau khi tìm ra, hắn lập tức đưa cho tôi. Tôi đã quá quen với việc này nên tự động thấy cuốn sách đưa tới là đưa hai tay ra nhận lấy,
Và rồi hắn lại tiếp tục quẹo lựa lung tung, sau đó đưa thêm cho tôi một quyển, rồi hai, ba,bốn đến khi tôi ôm một chồng sách cao đến nửa khuôn mặt của mình. Lúc này hắn mới chịu dừng lại và xoay người đi xuống dưới.
Tôi đã quá quen thuộc với cái việc bê sách và đi xuống cầu thang, đi nhiều rồi cũng thành quen nên là bây giờ đây không cần phải nhìn cầu thang thì tôi cũng có thể đi xuống dưới một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, sự tự tin đôi khi sẽ dẫn đến bất cẩn. Tôi chỉ vừa bước xuống được 2 bậc thang thì trượt chân, cùng với đó thì chồng sách cũng bay tứ tung trước mắt. Tôi thì mở to đôi mắt hoảng hốt mà bổ nhào về phía trước.
Trong đầu tôi khi đó chỉ kịp nghĩ đến đúng một câu: "Thôi toang rồi!"
Nếu cầu thang phía trước xây đủ rộng, thì tôi sẽ có cách mà tránh được một cú ngã đau, nhưng phần cầu thang phía trước lại không đủ rộng, đã vậy cầu thang còn có một góc quẹo sang trái. Tôi biết rằng giờ mà ngã thì tôi sẽ rơi xuống thẳng bên dưới từ một độ cao khá nguy hiểm, hơn nữa hoàng thượng còn đang đi phía trước. Tôi không còn cách nào để thay đổi cục diện này, chắc chắn tôi sẽ mang luôn cả hắn rơi xuống dưới,có thể nói là lành ít dữ nhiều.
Khi ngã tôi đã hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-thai-giam-cua-hoang-de/3648920/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.