Ngay khi đám người Vân Lệ vừa rời đi, Vân Hạc đã để người khác cầm giấy tờ do Vân Lệ viết đi đến tiệm ngọc.
Đến trễ hắn sợ Vân Lệ sẽ gọi người dọn sạch cửa tiệm. “Ngươi điên rồi!”
“Thánh Thượng không cho ngươi nói những chuyện đó, ngươi lại nói ra bên ngoài?”
“Vì một tiệm ngọc mà mạng cũng không cần?”
Biết Vân Hạc nói với Vân Lệ những chuyện đó, Diệp Tử lập tức giận sôi máu, muốn điên cuồng trút giận lên Vân Hạc.
Trong lúc nhất thời, nàng thật sự muốn bẻ đầu Vân Hạc ra, xem trong não hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Khoan hãy nóng!”
Vân Hạc mỉm cười nhìn Diệp Tử: “Ngươi quá xem thường phụ hoàng ta!” Hả?
Diệp Tử hơi dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”
“Ông ấy đang thử ta thôi!”
Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Nếu ta không nói với lão tam chuyện ta nói với ông ấy, ông ấy sẽ nghi ngờ ta không phải thật sự muốn làm hoà với lão tam...”
Đây là đạo lý rất đơn giản. Hắn khác với những hoàng tử khác, bản thân không có bất kỳ căn cơ gì.
Vất vả lắm mới có một người như Vân Lệ nói muốn che chở mình, nếu mình còn không tốt với Vân Lệ, vậy còn gọi là hòa giải à?
Hắn thậm chí nghi ngờ thật ra Văn đế hy vọng hắn nói những lời này với Vân Lệ, muốn dùng lời nói của hắn để đánh Vân Lệ.
Thật ra hắn nói với Văn đế những lời đó, ngoại trừ Văn đế nghi ngờ việc Vân Lệ hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3464712/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.