“Tam ca đại giá quang lâm, thực sự khiến tệ xá này vẻ vang.”
Vân Hạc tươi cười đi tới trước mặt Vân Lệ.
“Lục đệ, ngươi khách khí với ta làm gì?” Vân Lệ cười ha ha: “Lục đệ, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, quan hệ cá nhân giữa tam ca và Viên Khuê cũng không tệ lắm, nể mặt tam ca, ngươi hãy tha cho Viên Khuê một con đường đi! Ngươi nhìn xem, cha hắn cũng đánh hắn thành dáng vẻ gì rồi.”
Nói xong, Vân Lệ chỉ Viên Khuê mặt mũi bầm dập đứng một bên.
Viên Tông xuống tay quả thực rất độc ác.
Chủ yếu là lần này không ra tay độc ác không được.
Nghe lời Vân Lệ nói, Vân Hạc lập tức tỏ ra u oán: “Tam ca, ngươi gạt ta.”
“Hả?” Vân Lệ bị câu nói đột ngột này của hắn làm cho mơ hồ: “Lục đệ, lời này. của đệ là sao? Sao tam ca nghe không hiểu?”
“Mấy ngày trước lúc tam ca ngươi nói xin lỗi ta không phải đã nói sau này ai ức hϊếp ta thì ngươi sẽ ra mặt thay ta à?” Vân Hạc thở phì phò nhìn Vân Lệ: “Bây giờ Viên Khuê tung tin đồn trong thành, một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi chẳng những không ra mặt thay ta mà còn giúp ngược lại Viên Khuê nữa.”
“Ta...” Vân Lệ hơi khựng lại, trong nhất thời hơi nghẹn lời.
Trong lúc Vân Lệ nghĩ nên trả lời thế nào thì bỗng nhiên Vân Hạc nhìn chằm chằm Vân Lệ: “Tam ca, ta hiểu rồi.”
“Ngươi lại hiểu gì nữa?” Vân Lê mờ mịt. Vân Hạc tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3463238/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.