Không ngu còn có thể nghĩ tới đổi lại ngựa á?
Nếu có thể đổi về thì thăng cha của hắn đã sớm dắt ngựa tới “Thật không biết sao người ngư như vậy có thể làm tới chức ky đô úy?”
Vân Hạc chửi bậy một câu, vẻ mặt xấu xa cười nói với Diệp Tử: “Đúng rồi, đệ còn một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với tỷ.
“Nhìn dáng vẻ của đệ thì không giống chuyện tốt lắm.” Diệp Tử hoài nghi nhìn chăm chằm hăn: “Chuyện gì?”
“Chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt.” Vân Hạc cười ha ha, nhìn xung quanh một phen rồi mỉm cười nói: “Hôm nay đệ tới Thẩm phủ, nhạc mẫu kéo đệ trò chuyện nửa ngày, còn bảo đệ suy nghĩ tí, thu tỷ làm tiểu thϊếp...”
Diệp Tử nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Thu nàng ấy làm tiểu thϊếp?
'Tên khốn kiếp háo sắc ngập trời này đúng là càng ngày càng quá đáng.
Ngoại trừ lần ngoài ý muốn kia trước kia cho ăn bể bụng cũng chỉ đùa giốỡn nàng ấy hai câu mà thôi.
Bây giờ thì hay rồi, lại dám nói muốn thu mình làm tiểu thϊếp ngay trước mặt?
Diệp Tử tức giận đến mức hít thở không thông, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Vân Hạc, cần răng nói: “Đệ còn nói hươu nói vượn, có tin bây giờ tỷ về Thẩm gia ngay không?”
“Đệ thật sự không có nói bậy.”
Vẻ mặt Vân Hạc vô tội nhìn nàng ấy: “Tỷ không tin thì đi hỏi nhạc mẫu đi! Bà ấy còn nói cảm thấy có lỗi với tỷ.”
Nói xong Vân Hạc lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3463237/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.