Thẩm Hinh nghe Vân Hạc nói vậy, cả ngươi không khỏi hơi cứng lại.
Do dự nửa ngày, cuối cùng Thẩm Hinh cũng nhịn xuống xúc động muốn hết móng vuốt của Vân Hạc ra, để mặc Vân Hạc tùy ý nắm bàn tay trắng nõn của nàng.
Rất mềm!
Vân Hạc rất tò mò, tại sao một người tập võ lại có bàn tay mềm như vậy được?
“Được rồi! Đừng kéo qua kéo lại!" Thẩm Hinh vẫn bày ra dáng vẻ hung dữ. "Ngươi chậm rãi quen là được, dù sao chúng ta cũng là phu thê."
Vân Hạc mỉm cười nói: "Sau này chúng ta phải chung giường chung gối, nếu ngươi..."
"Ai muốn chung giường chung gối với ngươi?"
Thẩm Hinh xấu hổ không thôi, nàng muốn thoát khỏi móng vuốt của Vân Hạc theo bản năng, nhưng Vân Hạc lại mặt dày mặt dạn nắm chặt không buông.
"Đừng giãy, ngươi càng giấy dụa, ta càng hưng phấn."
Con sói trong lòng Vân Hạc liên tục gào thét, vẻ mặt thì không thay đổi: "Tính cách này của ngươi thật sự phải nên sửa lại, ngươi nói những lời này trước mặt †a thì không sao, nhưng nếu ngươi nói trước mặt phụ hoàng, ngươi nói xem phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?”
"Đừng lấy Thánh Thượng ra đe dọa ta!”
Vẻ mặt Thẩm Hinh khó chịu, nhưng lực giấy dụa vẫn nhỏ hơn. Vân Hạc nghiêm túc lắc đầu, nói: "Không phải là lấy phụ hoàng ra đe dọa ngươi, chỉ không muốn ngươi không đúng mực trước mặt phụ hoàng, khiến phụ
hoàng mất hứng."
Thẩm Hinh bĩu môi, nàng hừ lạnh nói: "Thánh Thượng sẽ nói những lời đó trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3462930/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.