Càng nói đến sau, giọng Diệp Tử càng nhỏ lại.
Mà vẻ mặt của Thẩm phu nhân cũng trở nên đặc sắc hơn.
Có kinh ngạc, có nghi ngờ, có khó tin...
Đủ vẻ mặt cứ luân phiên biểu diễn trên gương mặt Thẩm phu nhân.
Sau khi kinh ngạc hồi lâu, Thẩm phu nhân khó khăn hoàn hồn lại: “Con không lừa nương đấy chứ?”
“Con lừa nương làm gì chứ?”
Diệp Tử lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Nương nghĩ xem, Lục điện hạ không có chút nền móng nào, hẳn tiếp tục ở lại hoàng thành tốt hơn, hay là đến Sóc Bắc sẽ có nhiều cơ hội hơn?”
Thẩm phu nhân nghe thế, bà lại rơi vào im lặng.
Theo lý mà nói, nếu Vân Hạc là một nhân tài thì chắc chắn là đi đến Sóc Bắc sẽ tốt hơn.
Chỉ đáng tiếng, Vân Hạc chỉ là một tên hoàng tử bất tài vô dụng.
Hắn đến Sóc Bắc chẳng khác nào tự nộp mạng.
Thẩm phu nhân nghĩ hồi rồi nói ra cách nghĩ của mình.
“Là nương đã xem thường hắn rồ
Diệp Tử lắc đầu, cười nói: “Đúng là công phu của hắn không được, nhưng hắn tài trí hơn người, bỏ xa con cả ngàn dặm. Nếu không thì nương nghĩ con sẽ cam tâm tình nguyện ở dưới trướng hắn lâu thế sao?”
Nói đến đây, giọng Diệp Tử lại nhỏ dần đi, sau đó kể lại chuyện Vân Hạc nhờ mình tung tin đồn về vụ tượng đá.
Nghe xong những lời của Diệp Tử, Thẩm phu nhân lại rơi vào hố sâu kinh hãi. Bà không thể ngờ được Vân Hạc đã âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3444526/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.