Hoàng hôn buông xuống, Diệp Tử vội vã chạy về Thẩm gia.
Nàng ấy vừa vào trong đã phát hiện không khí Thẩm gia không được đúng lắm.
“Bà đâu?”
Diệp Tử hỏi đại tẩu Vệ Sương.
Vệ Sương thở dài một hơi, nói: “Nay tâm trạng mẹ và Thẩm Hinh không được tốt, đang luyện võ sau viện ấy.”
“Ta đi tìm bà ấy.” Nàng ấy nói qua loa vài câu với Vệ Sương rồi vội vã đi ra sau viện.
Còn chưa đến nơi, nàng ấy đã thấy hai mẹ con Thẩm Hinh đang tỉ thí với nhau.
Chắc giờ hai người đó đang tức phát điên nên đành lấy tỉ thí giải khuây. Nhìn thấy Diệp Tử, hai mẹ con mới dừng lại. “Có phải tên khốn nạn đàn đúm đó bảo con đến đây khuyên bọn ta không?”
Thẩm phu nhân vứt cây trường giáo dài trong tay sang bên cạnh, khó chịu hỏi.
Diệp Tử kinh ngạc.
Giờ ai cũng gọi Vân Hạc như thế rồi sao?
Nhìn có vẻ lửa giận của mẹ chồng đang bốc ngùn ngụt. “Con dâu không thể quay về thăm nương được sao?”
Diệp Tử mỉm cười: “Mấy nay con không ở nhà, sao cảm giác con đã trở thành người ngoài rồi thế?”
“Ai dám nói con là người ngoài?”
Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử, lại thở dài nói: “Nương không giận con, là đang giận cái tên khốn nạn đàn đúm đó.”
“Gon biết mà.”
Diệp Tử mỉm cười: “Con biết tâm trạng nương không được tốt, để con đi dạo với nương nhé?”
“Cũng được.”
Thẩm phu nhân gật đầu, lại gọi Thẩm Hinh: “Đi đi, đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3444525/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.