Buổi chiều, Vân Hạc đi tìm Chương Hư như thường lệ.
Vừa đến cửa viện Chương Hư thì bên trong truyền đến âm thanh gà bay chó nhảy.
“Gϊếŧ người rồi!”
“Cứu với...”
Vân Hạc nghe thấy âm thanh này không khỏi ngây người. Hình như là tiếng của Chương Hư phải không?
Chương Hư gặp chuyện rồi à?
“Mau, mau vào trong xem!”
Vân Hạc vội vã bảo mấy người Cao Hợp xông vào trong viện.
Họ vừa bước vào trong sân đã thấy Chương Hư mắt mũi bầm tím đang chạy trối chết.
Đừng có nhìn Chương Hư béo ục jch thế, nhưng tên mà chạy trốn thì nhanh không ai bằng.
“Lục điện hạ, cứu mạng với!”
Nhìn thấy Vân Hạc, Chương Hư như nhìn thấy cứu tinh, lạch bạch chạy về phía hắn.
“Chương Hư, tên khốn kiếp này! Ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được à?” Tiếng gào thét đầy tức giận vang lên phía sau Chương Hư.
Ngay sau đó thì một bóng hình màu hồng xuất hiện phía sau.
Đây là...
Thẩm Hinh?
Vân Hạc ngớ người, ngây ngốc nhìn Thẩm Hinh đang cầm gậy đuổi theo sau Chương Hư.
Đến khi hoàn hồn lại, Vân Hạc vội vã tiến lên mấy bước, chắn giữa Thẩm Hinh và Chương Hư.
Ngươi làm gì thế?” Vân Hạc dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hinh. ụ
“Ngươi cút ra cha tai
Thẩm Hinh không thèm nể cái danh hoàng tử của Vân Hạc, còn chĩa cây gậy thẳng mặt hắn: “Đợi bà đây xử lý xong thằng khốn kia thì sẽ tính sổ với ngươi!”
Vân Hạc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3442801/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.