Có cái chuyện bé xíu thế mài! Ông già này cũng thế, tự dưng đi tức giận vì chuyện không đâu.
Làm tội ông ấy còn tưởng lão già này đã làm ra chuyện gì khiến trời đất khó dung!
Vào lúc Văn đế đỡ Chương Hòe ngồi xuống, Mục Thuận hớt hải chạy vào. trong, định nói nhưng thấy Chương Hòe đang ở đây thì lại thôi.
Văn đế nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói đi, đừng có ấp úng nữa.”
Mục Thuận cười xòa một tiếng rồi mới nói: “Thánh Thượng, hình như cháu trai của Chương các lão, Chương Hư, có quen biết với đêm qua ở hội thơ Quần Phương Uyển đêm qua”
“Cái gì?”
Mặt Văn đế biến sắc.
Chương Hòe thấy thế thì vội vàng nói: “Thánh Thượng, lão thần có tội, đêm qua thằng oắt Chương Hư đưa Lục điện hạ đến Quần Phương Uyển, cái tên khốn kiếp đó, còn vô sỉ gọi thêm mười kỹ nữ hầu hạ...”
Văn đế nghe thế, da mặt co rúm ró lại.
Còn gọi thêm mười kỹ nữ?
Thằng khốn này, không sợ chết trên bụng phụ nữ à?
Văn đế thoáng im lặng, sau đó nhanh chóng phân phó Mục Thuận: “Đi, bảo. người hỏi Chương Hư, rốt cuộc tên khốn làm thơ đó là ai!”
Mục Thuận đang lĩnh lệnh định rời đi, Chương Hòe lại kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ 'Thánh Thượng không biết người làm liên tục bốn bài thơ ở Quần Phương Uyển là ai sao?”
“Trâm nào biết!”
Văn đế khó chịu nói: “Nếu trẫm biết thì không những gọi tên hốn đó vào cung mà còn thưởng cho hai cái bạt tai!”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3442800/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.