Nghe lời Diệu Âm nói, Chương Hư theo bản năng nhìn về phía Vân Hạc.
'Vân Hạc cũng hơi sững sờ.
Em gái ngươi.
Ăn dựa tới trên đầu mình luôn rồi?
Chuyện này cũng truyền ra rồi à?
Ha ha!
Chuyện tốt!
Bản thân hôm nay nói không chừng còn có thể tìm cơ hội nhóm thêm tí lửa.
Vân Hạc yên lặng suy nghĩ, lại thấp giọng hỏi thăm Chương Hư: “Ngươi có muốn làm khách quý của Diệu Âm tiểu thư không?”
“Chắc chắn muốn rồi!" Bỗng nhiên Chương Hư gật đầu, có điều vẻ mặt nhanh chóng ảm đạm: “Nhưng chút kiến thức trong bụng này của ta, đừng nói làm thơ tại hiện trường, bảo ta viết chút văn chương tại hiện trường cũng không viết được...
Vân Hạc nhẹ nhàng viết ra tay, thấp giọng nói: “Đưa lỗ tai qua đây.”
Chương Hư nửa tin nửa ngờ nhìn Vân Hạc một lát rồi lập tức tiến tới. Lúc Vân Hạc nói nhỏ xong, trước mắt Chương Hư bỗng sáng lên.
“Đây là thơi ngươi làm?”
Chương Hư kinh ngạc nhìn Vân Hạc.
“Cái rằm!”
Vân Hạc thấp giọng nói: “Là nhị tẩu Thẩm Lạc Nhạn làm, ta chép đấy”
“Thì ra là thế” Chương Hư giống như hiểu ra: “Ta đã nói rồi, hai ta đều vô dụng giống nhau...”
Chương Hư nói đến một nửa bỗng cảm thấy khác thường, hắn ta lập tức đổi giọng: “Ý ta là kiến thức trong bụng hai ta đều không khác mấy, ha ha...”
“Được rồi được Vân Hạc khoát tay: “Mau ghi lại, đợi lát nữa làm bọn họ. kinh ngạc đến mức rớt cằm.”
Chương Hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3442792/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.