Chương trước
Chương sau
“Đây chính là Diệu Âm!” Chương Hư giống như người điên, bỗng nhiên hắn ta ngồi xuống, mắt không chớp nhìn chằm chăm Diệu Âm.

Xem ra Chương Hư cũng là fanboy của Diệu Âm. Đây chính là Diệu Âm!

Vân Hạc nhíu mày: “Không phải ngươi nói nàng đẹp như tiên nữ sao? Nàng đeo mạng che mặt, ngươi còn có thể nhìn thấy tướng mạo của nàng?”

“Đương nhiên không nhìn thấy.” Chương Hư nói một cách đương nhiên.

“Vậy làm sao ngươi biết nàng đẹp như tiên nữ?” Vân Hạc đen mặt.

“Người khác nói.” Chương Hư híp mắt liếc nhìn trên người Diệu Âm: “Những vị khách quý may mắn đã làm với nàng đều nói nàng đẹp đến mức rung động lòng người, ngay cả tiên tử trên trời cũng không bằng...”

Móa!

Hắn còn thật sự cho rằng Diệu Âm này đẹp lắm. Thì ra đều là bị người ta phóng đại lên.
Diệu Âm này rất am hiểu chuyện lăng xê! Lúc Vân Hạc điên cuồng chửi bậy, Diệu Âm đã mở miệng. Lời dạo đầu chính là cảm ơn mọi người cổ vũ...

Dáng vẻ Diệu Âm như thế nào, bây giờ Vân Hạc cũng không biết. Có điều giọng của người phụ nữ này thật hay.

Chỉ nghe giọng thôi cũng khiến người ta có loại cảm giác tê dại toàn thân.

Chỉ mong không phải một diễn viên l*иg tiếng. Vân Hạc thầm nghĩ trong lòng.

“Diệu Âm tiểu thư, cô vẫn nên tranh thủ thời gian ra đề đi.”

“Đúng đúng, mau ra đề đi

“Ra đề thì thế nào? Với tài năng thơ cả của các ngươi cũng có thể lọt vào mắt của Diệu Âm tiểu thư à?”

“Hôm nay bản công tư đã chuẩn bị đầy đủ, hạng nhất hôm nay chắc chắn là bản công tử.”

“Khẩu khí thật lớn, nếu bản công tử không đến, ngươi ngược lại có cơ hội đứng nhất, nhưng bản công tử đã đến, các người đều không có cơ hội...
Diệu Âm vừa nói xong lời dạo đầu, một đám tài tử dưới đài đã cãi vã.

Nhìn dáng vẻ những người này, Vân Hạc không khỏi thầm cảm khái.

Tài tử? Sài tử còn tạm được.

*Tài tử: Người tài ; Sài tử: Lang sói

“Lục công tử ngươi xem, đây chính là đức tính của những kẻ gọi là tài tủ Chương Hư cực kỳ khinh thường liếc nhìn những tài tử cãi nhau đến mức khí thế ngất trời, lại giới thiệu với Vân Hạc: “Tên ngu dốt đang chơi bời vui vẻ kia chính là

con trai của Ngự sử Đại phu Mạnh Nhược Vọng, Mạnh Quảng Bạch! Đối chọi gay gắt với hắn là cháu trai Vương Hiển của tế tửu Quốc Tử Giám Vương Huyền.”

Chương Hư thấp giọng giới thiệu với Vân Hạc người đang high đến mức hăng say dưới lầu kia.

Khá lắm!

Xuất thân đều không tệ lắm.

Kém nhất là con trai của quan văn ngũ phẩm. Khó trách mấy người high như thế.
Lúc mọi người đang không ngừng cãi nhau, vẫn là Diệu Âm đi ra ngăn cản mọi người.

“Chư vị đừng tranh giành, tiểu nữ tử ra đề mục đây.” Giọng nói Diệu Âm làm xao động tâm hồn người ta, lập tức khiến mọi người yên tĩnh lại.

“Mời Diệu Âm tiểu thư nhanh chóng ra đề.” Vương Hiển thở dài, dáng vẻ đầy tự tin.

“Vương công tử chờ lát, tiểu nữ tử lập tức ra đề.” Diệu Âm khế cười, lúc này. mới nũng nịu nói: “Hôm qua tiểu nữ tử nghe nói Lục hoàng tử triều ta ít ngày nữa sẽ tới biên quan Sóc Bắc, tiểu nữ tử cả gan xin mời chư vị lấy chinh chiến sa trường làm đề ngâm một câu thơ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.