Dưới sự truy hỏi của Vân Hạc, Chương Hư cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân.
Nếu nói về chuyện Chương Hư bị đuổi ra khỏi nhà cũng quả thật có hơi oan ức.
Vốn dĩ trước kia Vân Hạc đã là hoàng tử có tiếng vô dụng, mỗi lần Chương Hòe dạy dỗ cháu trai Chương Hư không nên thân này, Chương Hư sẽ lấy Vân Hạc ra làm bia đỡ đạn, nói gì Lục hoàng tử là hoàng tử cao quý nhưng chẳng phải cũng không giỏi văn, võ cũng không ra hồn à.
Tuy rằng Chương Hòe tức chết đi được, nhưng đúng là không tìm thấy lời nào phản bác câu này.
Nhưng từ sau khi sứ đoàn Bắc Hoàn đến Hoàng Thành, hào quang rực rỡ của Vân Hạc đã trực tiếp từ hoàng tử bỏ đi biến thành anh hùng của Đại Càn.
Như vậy, ánh mắt Chương Hòe nhìn tên súc vật này càng không ưa, nói gần nói xa luôn không thể thiếu so sánh hắn ta với Vân Hạc.
Chương Hòe nói mặc dù Lục hoàng tử không giỏi văn, võ cũng dốt, nhưng lần này lúc sứ đoán Bắc Hoàn đến còn cho Văn đế nở mày nở mặt, ngược lại tên khốn kiếp dốt nát kém cỏi như Chương Hư đây cho dù đến ngày mình vào quan tài chắc cũng không đợi được tên khốn kiếp này làm mình vẻ vang...
Chỉ một câu nói như vậy, mấy ngày trước Chương Hòe gần như nhắc nhở bên tai Chương Hư mỗi ngày.
Lúc tâm trạng Chương Hư phiền muộn còn mắng lại Chương Hòe mấy câu.
Thoáng cái đã nhóm lên lửa giận kiềm chế bấy lâu của Chương Hòe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3442783/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.