Còn vô dụng?
Vân Hạc kinh ngạc.
Danh tiếng con hàng này có hơi giống mình.
Chương Hưt
Ừ, nhìn dáng vẻ này, con hàng này chắc hẳn rất hư hỏng.
Có điều nếu nói hắn ta kém cỏi, chắc hẳn không đến mức đó nhỉ?
Người giỏi nắm chắc cơ hội kinh doanh như thế sao lại là một kẻ kém cỏi chứ?
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Chương Hư đập mạnh khối rubic chưa lắp ráp xong trong tay xuống đất rồi chửi bới: “Mùi cứt chó từ đâu ra? Mẹ nó ai mang cứt chó vào?”
Rất rõ ràng, Chưởng Hư đang nói cạnh nói khóe.
Cao Hợp thay đổi sắc mặt, tức giận quát: “Chương Hư to gan, dám sỉ nhục Lục điện hạ.”
“Mẹ nó ngươi là ai?”
Chương Hư đứng dậy, dáng vẻ mũi vểnh lên trời đi về phía Cao Hợp: “Ngươi bớt làm màu với gia ở đây, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy gia sỉ nhục Lục điện hạ?”
Sắc mặt Cao Hợp lạnh lẽo, hắn ta tức giận nói: “Vừa nấy rõ ràng ngươi nói...”
Mặt mũi đầy mỡ của Chương Hư run rẩy, mũi vểnh lên trời nói: “Vừa nãy ta hỏi ai mang cứt chó vào, lẽ nào ngươi muốn nói Lục điện hạ là cứt chó?
“Ngươi...” Cao Hợp bị mắng ngược lại, hắn ta lập tức á khẩu không trả lời được.
Vân Hạc giơ tay ngăn cản Cao Hợp, nhìn đống thịt trước mặt từ trên xuống dưới: “Ta nói nè, bản điện hạ chưa từng gặp ngươi, chắc hẳn không đắc tội ngươi nhỉ? Thành kiến của ngươi với bản điện hạ hình như rất lớn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3440693/chuong-112.html