Về đến nhà, Vân Hạc đi ngủ bù trước.
Đương nhiên ngủ bù chỉ là để cho người ta nhìn, thật ra là hắn đang nằm trên thuyền suy nghĩ.
Một lát sau tỳ nữ Tân Sênh mới đến gọi hắn nói người hoàng cung tới ban thưởng.
Nhìn nha đầu này, Vân Hạc không khỏi cảm khái, quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Trước đó nha đầu này bẩn thỉu, nhìn qua chẳng ra thể thống gì.
Bây giờ tắm rửa sạch sẽ thay đồ mới, hắn lập tức cảm thấy nha đầu này cũng khá xinh đẹp.
Có điều nha đầu này mới mười sáu tuổi, chưa có đồi núi nước non gì.
Mặc dù Vân Hạc cảm thấy mình có lẽ nên sống cuộc sống lãng phí xa hoa của hoàng tử một chút, nhưng làm một thành niên tốt thời đại mới, hắn cũng không thể có mưu đồ với nha đầu này.
Ừ, cứ nuôi đi đã.
Trong đầu Vân Hạc bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Ý nghĩ này trong nháy mắt làm Vân Hạc sợ hết hồn.
Má! Quả nhiên mình vẫn tà da^ʍ vãi!
Ý, không đúng, hơn một nửa là tàn hồn của người huynh đệ chưa siêu thoát kia quấy phá, chính là như vậy.
Vân Hạc bịa cho mình một lý do thích hợp, lúc này mới mang theo Tân Sênh rời phòng.
Bên ngoài, người hoàng cũng đã mang đồ ban thưởng tới. Nhìn một đống đồ chất đầy trên bàn kia, trong lòng Vân Hạc không khỏi vui mừng.
Làm lão Lục là điều đương nhiên, nhưng không thể thiếu ban thưởng được.
Chỉ có quân quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438304/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.