Mẹ nó cái này ai mà biết được! Chắc chăn Bắc Hoàn muốn càng nhiều càng tốt rồi.
Không phải vấn đề Bắc Hoàn cần bao nhiêu mà là Đại Càn có thể cho bao nhiêu, ranh giới Đại Càn là ở đâu.
Đây mới là gốc rễ.
Lúc mọi người ở đây không biết mở miệng thế nào thì Tiêu Vạn Cừu đã đứng ra, vẻ mặt khó chịu nói: "Cho chút lương thực để bọn họ không chết đói là được, muốn nhiều hơn thì lấy chiến mã mà đổi."
Tiêu Vạn Cừu là phái chủ chiến, cực kỳ không muốn cho Bắc Hoàn lương thực.
Nhưng nếu Văn Đế cũng đã quyết định không khai chiến thì hắn ta cũng không còn gì để nói.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ, lúc này khai chiến với Bắc Hoàn là điều cực kỳ bất lợi với Đại Càn.
"Chỉ sợ lòng tham của Bắc Hoàn không chỉ dừng lại tại đó."
Văn Đế thở dài một tiếng, trong lòng cũng vô cùng sầu lo.
"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nếu như Bắc Hoàn đồng ý ký tên lên hiệp nghị trả lại mảnh đất đã mất của triều ta thì cho bọn họ thêm chút lương thực cũng không sao."
Lúc này Tứ hoàng tử Vân Đình cũng đứng ra, lập tức được mọi người hùa theo.
Dù sao thì đất bị mất quan trọng hơn.
Văn Đế suy nghĩ một lát rồi giương mắt nhìn về phía Vân Lệ: "Lão Tam, con cảm thấy thế nào?"
Vân Lệ biết Văn Đế đang kiểm tra mình nên hơi suy nghĩ rồi lập tức nói: "Nhi thần cho rằng trừ lời Nhị ca, chúng ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438303/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.