Chương trước
Chương sau
Mọi người im lặng, tạm thời không biết nên nói như thế nào.

"Bệ hạ, Lục điện hạ quả thực có công lớn."

Từ Thực Phủ đứng ra: "Có điều thần cho rằng bây giờ Bắc Hoàn chỉ đồng ý trả lại đất bị mất ngoài miệng, việc này còn chưa kết luận cuối cùng Cho dù bệ hạ muốn phá lệ phong vương cho Lục điện hạ thì cũng nên đợi đến khi việc này đã xác định rồi nói tiếp."

"Lời này của Tĩnh quốc công có lý."

"Xem như thế vậy."

"Lùi vạn bước mà nói, ít nhất cũng phải đợi ký hiệp nghị trả lại đất rồi nói."

"Đúng đúng, bây giờ phá lệ phong vương cho Lục điện hạ thì hơi sớm..."

Mọi người rối rít hùa theo. "Có phải phụ hoàng còn chưa tỉnh rượu..." Nhưng đúng lúc này, một giọng nói âm thầm vang lên.

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đổ xô nhìn về phía hàng cuối cùng.
Trên mặt Văn Đế cũng co rút, vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt Vân Hạc trong góc: "Lão Lục, ngươi vừa mới nói gì?"

"Hả?" Bỗng nhiên Vân Hạc ngẩng đầu lên, tỏ ra mờ mịt nhìn Văn Đế và mọi người, dáng vẻ giả vờ sợ sệt, lắp ba lắp bắp nói: "Nhi thân không, không nói gì cả, hôm nay nhi thần dậy sớm, vừa nãy ngủ nên nói mớ, chỉ đang mê sảng thôi..."

Nhìn dáng vẻ ấy của Vân Hạc, quần thần chỉ có thể cố gắng nín cười.

Mặt Văn Đế hơi co giật, ông ấy cũng không vạch trần lời nói dối của Vân Hạc, tức giận nói: "Nếu ngươi còn chưa tỉnh ngủ thì đi về ngủ đi."

"Tạ, tạ phụ hoàng." Vân Hạc vừa nói vừa mơ màng đi ra ngoài.

Nhìn Vân Hạc hoảng hốt chạy cong đít, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Hắn thật sự chạy về ngủ đấy à?

"Đứng lại." Văn Đế cũng bị chọc tức đến mức bật cười: "Gọi ngươi đó, ngươi đi thật à?"
"À, chuyện này... Vân Hạc xoay người lại, ánh mắt mông lung.

"Trở về vị trí của ngươi đi." Văn Đế tức giận lườm hắn một cái, trong lòng lại không nhịn được thầm mắng.

Thứ vô dụng, lập công lớn như vậy mà không được phong thưởng gì, đuổi nó đi nó còn đi thật à?

Vân Hạc cười khan một tiếng, lần nữa trở lại một góc.

Chỉ mong động tác này có thể dập tắt suy nghĩ muốn phong vương cho mình của Văn Đế.

Muốn phong vương cũng đợi lúc ta rời khỏi Hoàng Thành rồi nói, bây giờ hắn không muốn trở thành mục tiêu công kích.

"Được rồi, chuyện phong Vương gác lại trước."

Văn Đế vung tay rồi lại nháy mắt với Mục Thuận bên cạnh: "Tuyên chỉ đi."

"Rõ"

Mục Thuận gật đầu rồi bắt đầu tuyên chỉ: "Bệ hạ có chỉ, Lục hoàng tử Vân Hạc..."

Nghe Mục Thuận tuyên chỉ ở đằng đó, một đám triều thần không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.