"Công lao của Lục điện hạ, đáng giá lưu danh sử sách..."
Lúc này, có rất nhiều đại thần trong triều đều chủ động chào hỏi với hắn.
Mà Dụ quốc công Tiêu Vạn Cừu cũng vui vẻ vỗ bả vai Vân Hạc: "Lục Điện hạ, sau này ai còn dám mắng ngài vô dụng thì
lão phu sẽ xé nát miệng gã!"
Giành lại lãnh thổ đã mất, đây chính là tâm nguyện của những lão tướng bọn họ.
Bọn họ đã ở tuổi này rồi, vốn nghĩ sẽ không được nhìn ngày giành lại được lãnh thổ, không ngờ rằng mảnh đất kia lại được Vân Hạc dùng cách này để thu hồi lại.
"Đa tạ Dụ quốc công, đa tạ chư vị...
Vân Hạc cười gượng, muốn tát cho lão già này một cái quá.
Lão già chết bầm, chẳng lẽ ông ta sợ hắn chết chậm quá à?
Giờ phút này, Vân Hạc chỉ muốn dán tấm thẻ bài lên người: Đừng để ý đến ông đây!
Nhìn thấy đám đông vây quanh Vân Hạc, các Hoàng tử khác ghen ghét không thôi.
Trong mắt Từ Thực Phủ và Vân Lệ lóe lên sát khí, trong lòng không khỏi cười khẩy.
Làm thân đi!
Càng nhiều người thân thiết với Vân Hạc thì Vân Hạc càng chết nhanh!
Cứ chờ mà xem, trò hay vừa mới bắt đầu thôi!
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, Văn Đế cho truyền người vào điện.
Sau khi cả triều bái lạy Văn Đế, quần thần về lại vị trí.
"Lão Lục đâu?"
Văn Đế dò hỏi, rồi đảo mắt nhìn quanh điện một vòng "Nhi thần ở đây." Vân Hạc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438300/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.