Thẩm Niệm Từ!
Thẩm Hinh theo bản năng nhìn về phía chất nữ của mình. Đây là cốt nhục duy nhất của đại ca nàng!
Nhìn Thẩm Niệm Từ sợ đến mức khóc lớn, lòng Thẩm Hinh đột nhiên mềm nhũn.
Vệ Sương chạy tới ôm nữ nhi vào lòng, nước mắt giàn dụa cầu xin: "Thẩm Hinh, chúng ta chết cũng được nhưng Niệm Từ
còn chưa đến bảy tuổi nữa!"
Nhìn chất nữ khóc đẫm nước mắt, bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Hinh dần buông lỏng.
Bịch!
Thẩm Hinh quỳ xuống, trên mặt là hai hàng nước mắt đau thương lẫn căm phẫn.
"Thần nữ... tiếp chỉ, tạ ơn Hoàng thượng!"
Nói xong câu này, cả người Thẩm Hinh như đã bị rút hết sức lực.
Mãi đến khi nàng tiếp chỉ, sắc mặt Mục Thuận mới dịu đi một chút.
"Lão nô về cung phục mệnh trước. Về ngày thành hôn, ta sẽ báo lại saul"
Nói xong, Mục Thuận quay sang nhìn Vân Hạc: "Lục điện hạ, chúng ta hồi cung!"
"Mục tổng quản về trước đi, ta muốn nói chuyện với nàng ấy một lát."
Vân Hạc khẽ cười, nói tiếp: 'Mục tổng quản, Thẩm tiểu thư chỉ hơi xúc động, việc hôm nay, kính xin Mục tổng quản hãy nói tốt vài câu trước mặt phụ hoàng."
"Lão nô hiểu rồi."
Mục Thuận cười lớn, sau đó mới dẫn người rời đi.
Sau khi Mục Thuận rời đi, tất cả ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Vân Hạc.
"Đừng tưởng ngươi nói một hai câu giả tạo như vậy, ta sẽ tạ ơn ngươi!"
Thẩm Hinh chán ghét nhìn Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438261/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.