Không cần biết Vân Hạc có đồng ý không, Văn Đế đã hạ chỉ, hắn không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận.
Thôi, tứ hôn thì tứ hôn, trước tiên cứ nắm quân quyền trong tay đãi
Lại nói, dù sao thì hắn cũng là Hoàng tử, đại hôn của Hoàng tử, mấy triều thần có khinh thường hắn cũng phải bày tỏ một chút nhỉ?
Ừm, nhân cơ hội này cá kiếm một phen!
À không, càng nhiều càng tốt!
Có binh mã rồi thì phải có bạc và lương thực chứ!
Chẳng qua như vậy thì hắn vẫn phải ở lại Hàng thành một thời gian nữa, Vân Lệ và Thục phi nhất định sẽ tranh thủ thời gian này để trả thù hắn.
Chắc chắn khoảng thời gian này ở Hoàng thành sẽ rất nguy hiểm, hắn phải nghĩ một vài kế sách đối phó mới được!
"Lục điện hạ, xin dừng bước!"
Vân Hạc vừa đi vừa suy nghĩ thì Mục Thuận, tổng quản thái giám bên cạnh Văn Đế đuổi theo gọi với lại.
Vân Hạc dừng chân, quay đầu nhìn Mục Thuận: "Mục tổng quản gọi ta có chuyện gì sao?"
Thấy Mục Thuận, đột nhiên Vân Hạc nảy ra một ý tưởng.
Mục Thuận chính là tâm phúc bên người ông cha hờ của hắn, ngay cả tiền Thái tử cũng phải khách khí với ông ta, nếu có thể mượn sức của Mục Thuận thì...
Nhưng Vân Hạc từ bỏ ý nghĩ này rất nhanh.
Hắn không quyền không thế, không có người chống đỡ, lấy gì để mượn sức Mục Thuận đây?
Hơn nữa, nếu không cẩn thận còn bị lộ dã tâm của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438260/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.