Nếu Arei đoán được rằng Kim Phi đang câu cá, vẫn có đủ tự tin để cắn mồi thì có lẽ cũng là như vậy.
Ở trong núi, bọn họ đánh không lại tiêu cục Trấn Viễn, nhưng ở trên Thảo Nguyên rộng lớn, bọn họ cũng không sợ phi thuyền.
"Tiên sinh, nếu ngài đã biết bọn họ có biện pháp đối phó với phi thuyền và lựu đạn, vì sao còn muốn hao phí tâm tư và lao lực đi câu bọn chúng?"
Thiết Thế Hâm nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ tiên sinh lại chế tạo ra vũ khí giết người lớn gì ư?"
Theo cách nói của Kim Phi, nếu muốn đánh bại Arei trên Thảo Nguyên, không thể thể chỉ dựa vào phi thuyền và lựu đạn được, phải có đủ số lượng binh lính mới được.
Nhưng bây giờ Xuyên Thục hiện đang đóng quân ở khắp nơi, thậm chí còn không có nhân lực để đối phó với Trung Nguyên và Giang Nam còn chưa đủ, làm gì còn có nhân lực dư thừa để đến thảo nguyên dây dưa với Arei chứ?
Nếu không có nhân lực để dây dưa với Arei, cần gì phải câu đối phương ra chứ?
Khả năng duy nhất chính là Kim Phi lại làm ra vũ khí mới, dựa vào số nhân thủ ít ỏi để tiêu diệt rất nhiều kẻ thù.
Thiết Thế Hâm nghi ngờ năng lực chính trị của Kim Phi, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng phát minh và sáng tạo của Kim Phi.
Nếu không thì Kim Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3427232/chuong-3739.html