Ngày nào Thiết Thế Hâm cũng đều đến ngự thư phòng để báo cáo với Cửu công chúa, khi Kim Phi vừa mới đọc xong thư mà Lưu Thiết gửi, cấm quân trông cửa đi đến báo cáo rằng Thiết Thế Hâm đến đây.
Thiết Thế Hâm cũng là một người hiểu rõ tình hình, cho nên Kim Phi cũng không giấu ông ta, chờ sau khi cấm quân dẫn đường rời đi thì Kim Phi đưa thư mà Lưu Thiết gửi qua.
Sau khi Thiết Thế Hâm xem xong cũng tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại hơi lo lắng và hỏi: "Tiên sinh, ngài nghĩ Arei có thể đoán được rằng lần tiếp viện cho liên minh bộ lạc nhỏ này là mồi nhử của chúng ta hay không?"
"Đương nhiên là có thể đoán được!" Kim Phi trả lời: “Nếu ngay cả bản lĩnh này mà hắn cũng không có thì hắn cũng không có khả năng dẹp yên Thảo Nguyên nhanh như vậy!”
“Nếu hắn có thể đoán được, tại sao hắn lại cố ý mắc câu?” Thiết Thế Hâm tiếp tục hỏi.
“Bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác, nếu hắn không phái người ngăn cản thì chỉ có thể trơ mắt nhìn người của liên minh bộ lạc nhỏ đi đến thành Du Quan!”
Kim Phi nói: “Chắc chắn là Arei hiểu được, chúng ta vận chuyển nhiều vật tư đến thành Du Quan như thế, nói rõ rằng phải sắp xếp thỏa đáng cho liên minh bộ lạc nhỏ, đến lúc đó, những dân du mục đều bị đông lạnh chết và chết đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3427231/chuong-3738.html