Chương trước
Chương sau


“Thống nhất từ lâu sao?”



“Đúng vậy.” Công chúa Lộ Khiết nói:: “Ta đã đồng ý với tỷ tỷ và bệ hạ là sau khi có con mới có thể quay về, chỉ là hôm qua quên mất…”



Kim Phi vừa nghe đã hiểu, không phải hôm qua cô ta quên mất mà là cho rằng cô ta có quan hệ xác thịt với mình, có chỗ dựa rồi nên muốn quay về càng sớm càng tốt.



Nhưng vừa rồi hẳn là Quan Hạ Nhi đã nói gì đó với cô ta, khiến cô ta lại bỏ đi cái suy nghĩ này.





Còn về phần Quan Hạ Nhi đã nói gì, có lẽ không hỏi được gì từ cô ta, thế là Kim Phi hỏi: “Nàng không trở về, vậy thì người dân của nàng phải làm sao?”



“Ta bảo Sương Nhi cầm tín vật và thư tay của ta về là được!” Công chúa Lộ Khiết trả lời.



“Nàng chắc chứ?” Kim Phi hỏi.



“Chắc!” Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu.







Kim Phi cúi đầu suy nghĩ chốc lát, sau đó vỗ mu bàn tay công chúa Lộ Khiết: “Vậy được, trở về ăn cơm trước đi, những chuyện khác nói sau.”



“Dạ!” Lúc này công chúa Lộ Khiết mới buông eo Kim Phi ra.



Hai người dẫn theo đội cận vệ đi tới trước nhà ăn, bốn đứa nhỏ đã ăn xong và đi học rồi, trong nhà ăn chỉ còn hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.



“Đương gia, chàng ngồi xuống trước đi, ta đi lấy cơm cho chàng!”



Nhuận Nương cười với công chúa Lộ Khiết trước rồi sau đó quay người xuống nhà bếp bưng cơm lên.



Quan Hạ Nhi có phần chột dạ nhìn Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, cúi đầu đi theo Nhuận Nương.



Cô vốn tưởng Kim Phi sẽ ngăn cô lại, hỏi cô ấy đã nói gì với công chúa Lộ Khiết, kết quả Kim Phi không hề ngăn cản cô, mà kéo ghế ngồi xuống, đến lúc ăn xong cơm, Kim Phi cũng không có vẻ gì là muốn hỏi cả.



Điều này ngược lại khiến Quan Hạ Nhi có phần bối rối.



Sau khi ăn cơm xong, Quan Hạ Nhi thực sự không nhịn nổi nữa, cô gọi Kim Phi vào nhà bếp.



“Đương gia, Lộ Khiết không nói gì với chàng sao?”



“Nói rồi.” Kim Phi gật đầu: “Cô ấy nói tạm thời không về nữa, đợi sau khi có con rồi mới trở về thảo nguyên.”



“Chàng không muốn biết tại sao sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.



“Còn có thể tại sao chứ? Nhất định là vì nàng đã nói gì với cô ấy rồi!”



“Vậy chàng muốn biết ta đã nói gì với cô ấy không?” Quan Hạ Nhi hỏi.



“Lúc đầu cũng rất tò mò, nhưng bây giờ không muốn biết nữa rồi.” Kim Phi lắc đầu.



“Tại sao?”



“Bởi vì ta biết nàng sẽ không làm hại ta!” Kim Phi đáp.



Đây không phải là đang nói để làm cho Quan Hạ Nhi vui vẻ, mà là Kim Phi thực sự nghĩ như vậy.



Nếu như trên thế giới này y chỉ có thể tin tưởng một người, vậy người này chính là Quan Hạ Nhi.



Quan Hạ Nhi là người thực sự là người toàn tâm toàn ý với y, tất cả mọi người đều có thể làm hại y, nhưng duy chỉ có Quan Hạ Nhị là không bao giờ!



Trên đường Kim Phi quay về đã nghĩ thông suốt điều này, vậy nên mới quyết định không hỏi.



“Đương gia, chàng thực sự nghĩ như vậy sao?” Nước mắt Quan Hạ Nhi trào ra.



“Tất nhiên rồi!” Kim Phi ôm mặt Quan Hạ Nhi, nhìn vào mắt cô nghiêm túc trả lời.



“Thật tốt khi chàng có thể nghĩ như vậy.” Quan Hạ Nhi đánh Kim Phi một cái, sau đó nói: “Thực ra không chỉ có ta có ý muốn Lộ Khiết muội muội có con rồi quay về, mà đây cũng là ý của Vũ Dương!”



“Ồ?”


“Mặc dù đương gia chàng luôn nói người Đông Man và người Đại Khang có cùng tổ tiên, nhưng dẫu sao đã đánh nhau nhiều năm như vậy, vì vậy chàng và Lộ Khiết nhất định phải có con, hơn nữa người đứng đầu thảo nguyên trong tương lai, chỉ có thể là đứa trẻ này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.