“Tiên sinh yên tâm, sau khi ta bố trí cho người dân xong thì sẽ nhanh chóng trở về Xuyên Thục!” Công chúa Lộ Khiết bảo đảm.
Kim Phi gật đầu, sau đó vẫy tay.
Công chúa Lộ Khiết lập tức chui vào lòng y giống như một con mèo nhỏ.
Sau đó hai người lại thảo luận một số chuyện liên quan đến thành mới thành Du Quan, nói chuyện đến tận nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hạ Nhi đã tới rồi.
Trước tiên cô nhìn qua khóa cửa, xác nhận không bị phá hỏng lúc này mới yên tâm.
Băng Nhi nghe thấy tiếng bước chân ở trong sân, bèn đi ra khỏi nhà bếp với Sương Nhi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi, hai người vội vàng hành lễ.
“Hôm qua bọn họ không đi ra ngoài chứ?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Không có.” Băng Nhi lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Quan Hạ Nhi gật đầu, lúc này mới nhìn thấy một ít cỏ khô ở trên người Băng Nhi và Sương Nhi, rồi vỗ đầu: “Xin lỗi, quên mất hai người, hôm qua hai người ngủ ở nhà bếp à?”
“Không sao đâu phu nhân, cỏ khô trong bếp vừa mềm vừa ấm, ngủ cũng rất thoải mái.” Băng Nhi cười lắc đầu.
Kim Phi ở trong phòng bị giọng nói của mấy người này đánh thức, tùy tiện khoác áo lên người rồi đi ra mở cửa: “Quan Hạ Nhi, mở cửa ra cho ông đây, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3421815/chuong-3716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.